Một huyền thoại
1- Bí mật của một bông hoa
Xuân ấy
Người đi chợ Tết
Người hóa trang một lão nông dân
Đến từng quày hàng hỏi mua hàng tết
Chú cảnh vệ đưa Người đi hàng khác
Đến hàng hoa, Người sà vào hàng hoa Huệ
Cầm một bông, Người hỏi gíá định mua
Người cảnh vệ nói giá đắt quá
bố già đừng mua
Đường về Người bần thần, lặng lẽ…
Người cảnh vệ băn khoăn?
Bông Huệ trên bàn Người mấy khi vắng nở
Một bí mật mấy người tường tỏ
Lúc Người đi xa
Dưới đáy vali
Chiếc lược ngà lặng lẽ
Và chiếc khăn tay trắng ngần lặng lẽ
Hình như quây quần bên bông hoa bí mật?
Hành trang của Người
Đâu chỉ là Toàn Tập
Đâu chỉ Lời hịch tướng quân và thơ Kiều của Nguyễn
Đâu chỉ hàng cây xanh toả bóng mát cho đời
Đâu chỉ đàn cá tung tăng đón bàn tay Ngừơi…
Hành trang của Người có bông Huệ trắng
Vô tư nở giữa cuộc đời
Có chiếc lược ngà thơm mãi tay ai
Có chiếc khăn tay một sáng hè vẫy vẫy…
Bến nhà Rồng hôm ấy
Một tình yêu không nói thành lời
Như cây chỉ xanh
Hoa chỉ nở
Trăng sáng tròn mùa thu
Tự nhiên không cần ngôn ngữ
Tình yêu không cần nói ra lời
Sáng ấy
Bến nhà Rồng chứng kiến cuộc chia ly
Và đêm đêm hương Huệ thầm thì…
2- Từ bến Nhà Rồng
Từ bến Nhà Rồng Người đã ra đi
Mảnh đất này khởi đầu sự nghiệp
Tình yêu nào? Tình yêu Tổ quốc!
Có một chiếc khăn tay âm thầm lau nước mắt…
Tiễn người đi theo hướng mặt trời
Buổi sáng ấy cong lên như một câu hỏi lớn
Mảnh đất đặt câu hỏi cần lời đáp của anh hùng
Sài Gòn ơi mang nặng một sông Hồng
Nghe sóng sông Lam vẫy gọi
Hay dòng Hương lời mẹ trong lòng…
Mảnh đất thiêng nâng bước chân hào kiệt
Trong đêm đen nô lệ mù mịt cuộc đời
Bến nhà Rồng tiếng ai thầm nhắc
Nghe phía xa tia chớp rạng ngời…
Sống và đi bằng đôi tay gầy guộc,
Bằng đôi chân dân tộc nghìn đời
Bằng trái tim, khối óc xanh tươi
Cuộc chia tay mở đầu thế kỷ…
Anh Ba trên chiếc tàu xuyên bao giông tố
Người gặp "những người cùng khổ"
Gặp cả Lênin, Nguyễn Trãi, Tiên Điền
Người trở về Pác Bó …
Mà chưa một lần về với Nhà Rồng nghe sóng vỗ
Đau đáu với miền Nam trong trái tim hồng…
Vẫn còn đây một câu hẹn ước…
Để người đi bông huệ ngát thơm hoài
Ta trở lại nơi này, Người đã xa rồi
Trong mêng mông nhân ái
Trời xanh trên cao và mênh mang sông nước Sài Gòn xanh tươi bờ bãi
Tìm dấu Người xưa…
hiển hiện một CON NGƯỜI
Bến nhà Rồng bến đợi chờ ai
Người đã về kia…
Từ địa đầu Tổ quốc
Và có một người ra bến nhà Rồng đứng đợi đêm đêm…
3- Người không có tình yêu?
Cái vĩ đại ở Người
Không phải chỉ là tình yêu dân nước
Một đời tranh đấu, hy sinh
Cái vĩ đại ở Người
Không phải bây giờ mới thêm sáng tỏ
Người rất người
Và bao cô gái
Đã thương nhớ Người?
Người từ chối ư?
Trái tim Người như bao người
Nồng nàn tình yêu tuổi trẻ
Nhưng với Người
Có một tình yêu sống còn hơn thế
Dân còn nô lệ
Người đã mang sứ mệnh cứu đời
Phải làm xong.
Công viện ngút trời…
Ngoảng lại tóc xanh đã bạc
Người nghĩ về ngày mai
Lại thương cảnh con người…
"Người không có tình yêu?"
Không !
Người là người có tình yêu như tất cả con người
Và còn hơn thế!
Dứơi vali lặng lẽ
Một tình yêu không nói thành lời…
Đêm Sài Gòn hè ấy
Ngọn gió lặng thinh
Dừa xanh tóc ai thơm hương đồng gió nội
Đợi Người về
Sau mỗi ca đêm…
Và một sáng mai Người đi mãi…
Mang theo một tình yêu
Một tình yêu Không nói thành lời…
Và có một người ra bến nhà Rồng đứng đợi đêm đêm…
4- Nhớ người mang tên một bông hoa
Từ Pari hoa lệ chỉ thấy Người mừng phát khóc
Khi đọc Lênin thấy đường cứu giống nòi
Từ sau bữa nấu ăn trên tàu
mồi hôi còn nhễ nhãi
Chỉ thấy Người miệt mài chữ Tây, chữ Bồ
Trong tù ngục lạnh Tĩnh Tây
Chỉ thấy Người mơ hình của nước, cờ hồng bay bay
Bên nhà Phủ Chủ tịch
Chỉ thấy Người nhắc nhớ miển Nam…
Chưa bao giờ thấy Người mơ đôi mắt ấy đen huyền
Mơ chiếc khăn tay nồng hương đôi lứa
Mơ chiếc lược xưa mướt mái tóc xanh
Mơ người mang tên hoa Huệ trắng…có trái tim như lửa
Chưa nghe thấy bao giờ!
Nhưng dưới đáy vali
Cùng Người đi bốn phương trời
Có chiếc khăn tay trắng muốt
Có chiếc lược ngà thầm ước
Và trên bàn kia hoa Huệ cứ thơm hoài
Nào hôm nay ta có thấy
Đằng sau bức tượng Người
Có hay không bóng dáng bông hoa ấy
Trong trái tim Người
Đâu ngăn của mối tình xưa
Chìm sâu như ngọc ngà đáy bể
Dươi đáy vali bình dị
Phút đi xa
Người thích nghe hát khúc dân ca
Khúc dân ca ba miền dìu dặt
"Người ơi người ở…"
Cờ hồng vẫn bay
Tóc trắng mây trời
Bông Huệ trên bàn thơm mãi không thôi…
Tiễn Người đi vĩnh hằng chung thủy
Bức tượng Người đơn sơ
Trái tim hình như vẫn đập
Một tình yêu Tổ quốc
Một tình yêu không - nói - thành - lời!
Ta mang Huệ
trắng đến bên Người…
Giọt sương
long lanh nước mắt mặt trời!
Hay nước mắt
của người đêm đêm ra bến nhà Rồng đứng
đợi?
5- Có người
con gái ấy?
Trong đội quân tóc dài
Dịu dàng như hàng liễu ấy
Bỗng trùng trùng ạt ào như thác đổ
Trước mũi súng quân thù
Có người con gái ấy?
Trong hàng hàng tù nhân Côn Đảo,
Những vằng trăng bị vùi dập xác xơ
Trong "hầm xay lúa", "chuồng cọp",
"chuồng bò",
Trước dùi cui, roi vọt quân thù
Trái tim vẫn hồng cờ Đảng
Có chăng cô gái ấy?
Những người em, người mẹ
Đêm đêm đào hầm, nuôi cán bộ
Địch xâm hầm, thiêu sống mẹ,
Mẹ vẫn không khai
Đâu là có gái ấy?
Những đêm dài Người nhớ miềm Nam
Trăm câu hỏi về nửa thân mình trong đó
Lửa tiếp lửa, máu hồng tiếp máu
Trái tim Người ôm trọn miền Nam
Có bóng người xưa bên bến Sài Gòn
Ai biết mất còn trong đạn lửa
Nhưng còn mãi đó
Trên đường dài tranh đấu hy sinh
Đi đòi lại trời xanh
Đi đòi lại đất hồng nước Việt
Đòi lại thống nhất hai miền
Nối lại tình yêu chia cắt
Đòi lại em thơ trong lành tiếng hát
Đòi lại chiều tím lứa đôi…
Có thể người con gái ấy
Tóc dừa xanh đã hóa mây trời
Trăm nỗi lo toan
Vẫn không quên một con người…
"Hẹn gặp lại Sài Gòn"
Trong thẳm sâu vô thức
Có thể?
6- Người đứng đợi ấy là ai?
Người ấy là ai
Ta không biết rõ
Và cũng chẳng hay
Người đi xa từ thuở nào?
Chỉ thấy trên bàn Người hoa Huệ cứ tươi
Hết rồi lại cắm
Có thể người ấy đi rồi
Mà Người không về được để cắm một bông hóa không lời
Mà cũng có thể
Người ấy còn đây
Trong số tiễn đưa Người
Thu ấy mưa trắng trời thương nhớ
Nước mắt ai?
Chỉ thấy Tháng Tư
Nắng xuân tràn khắp phố
Người và hoa chung một nụ cười
Bao người con gái
Tóc xanh lẫn giữa trắng bông
Ùa ra bến Nhà Rồng
Đón Người về
Bát ngát lời ca…
"Muôn vàn tình thương yêu…."
Bao đứa con về ôm mẹ khóc cười
Những chàng trai, cô gái
Ôm hôn nhau như chưa có thế bao giờ
Có những người về trong cờ hồng lặng lẽ
Trong ấy có Người?
Như có Ngươi trong ngày vui đại thắng
Bến nhà Rồng ai người đợi năm xưa?
Chắc thỏa lòng!
Mà hoàng hôn tạc dáng trong mưa
Người đi…
Người đợi…
Người về…
Ta đến nhà Rồng
Trong bóng Người che chở
Đôi lứa cầm tay nhau đi về phía mặt trời…
Bến nhà Rồng ai đứng đợi ai?
7- Người đi tìm người
Người đã về thế giới người hiền
Nơi có hang động nhũ đá nghìn hình kỳ ảo
Thưa chuyện cùng Cụ Trần Hưng Đạo
Tìm gặp Ức Trai, cảm vụ Lệ chi viện
Gặp Cụ Mác, Lênin bàn về thời thế…
Thanh thản lương tâm
nhưng tiếc không được sống lâu hơn nữa…
Ngừơi đi tìm các cháu bộ đội gái trai
- Ai lấy thân mình lấp lộ châu mai…
Mắt Người ướt lệ!
Người gặp lại mẹ và cha
Một đêm quay quần hương sen ngan ngát…
Người đi giữa Tháp Mừơi nghe câu vọng cổ
Và Người về đây
Bến nhà Rồng…
Cờ đỏ rợp trời thành phố
Môt xóm thợ bên kinh
Người xưa vẫn đợi
- Anh Thành!
Họ đi bên nhau
Hai mái đầu xanh
Bóng dừa ôm mát rượi…
Mặt trời lên tươi mới
Hương Huệ thầm thì…
Hai người
Cầm tay nhau
đi về phía mặt trời
Bóng xuân lồng lộng…
In xuống dòng sông
Chảy mãi…
- Đây là mơ hay là sự thật?
Không thấy ai trả lời
Bốn mắt nhìn nhau
Trời xanh…
Như chưa bao giờ xanh thế!
05/2002
(Ảnh sưu tầm từ internet)
Xuân ấy
Người đi chợ Tết
Người hóa trang một lão nông dân
Đến từng quày hàng hỏi mua hàng tết
Chú cảnh vệ đưa Người đi hàng khác
Đến hàng hoa, Người sà vào hàng hoa Huệ
Cầm một bông, Người hỏi gíá định mua
Người cảnh vệ nói giá đắt quá
bố già đừng mua
Đường về Người bần thần, lặng lẽ…
Người cảnh vệ băn khoăn?
Bông Huệ trên bàn Người mấy khi vắng nở
Một bí mật mấy người tường tỏ
Lúc Người đi xa
Dưới đáy vali
Chiếc lược ngà lặng lẽ
Và chiếc khăn tay trắng ngần lặng lẽ
Hình như quây quần bên bông hoa bí mật?
Hành trang của Người
Đâu chỉ là Toàn Tập
Đâu chỉ Lời hịch tướng quân và thơ Kiều của Nguyễn
Đâu chỉ hàng cây xanh toả bóng mát cho đời
Đâu chỉ đàn cá tung tăng đón bàn tay Ngừơi…
Hành trang của Người có bông Huệ trắng
Vô tư nở giữa cuộc đời
Có chiếc lược ngà thơm mãi tay ai
Có chiếc khăn tay một sáng hè vẫy vẫy…
Bến nhà Rồng hôm ấy
Một tình yêu không nói thành lời
Như cây chỉ xanh
Hoa chỉ nở
Trăng sáng tròn mùa thu
Tự nhiên không cần ngôn ngữ
Tình yêu không cần nói ra lời
Sáng ấy
Bến nhà Rồng chứng kiến cuộc chia ly
Và đêm đêm hương Huệ thầm thì…
2- Từ bến Nhà Rồng
Từ bến Nhà Rồng Người đã ra đi
Mảnh đất này khởi đầu sự nghiệp
Tình yêu nào? Tình yêu Tổ quốc!
Có một chiếc khăn tay âm thầm lau nước mắt…
Tiễn người đi theo hướng mặt trời
Buổi sáng ấy cong lên như một câu hỏi lớn
Mảnh đất đặt câu hỏi cần lời đáp của anh hùng
Sài Gòn ơi mang nặng một sông Hồng
Nghe sóng sông Lam vẫy gọi
Hay dòng Hương lời mẹ trong lòng…
Mảnh đất thiêng nâng bước chân hào kiệt
Trong đêm đen nô lệ mù mịt cuộc đời
Bến nhà Rồng tiếng ai thầm nhắc
Nghe phía xa tia chớp rạng ngời…
Sống và đi bằng đôi tay gầy guộc,
Bằng đôi chân dân tộc nghìn đời
Bằng trái tim, khối óc xanh tươi
Cuộc chia tay mở đầu thế kỷ…
Anh Ba trên chiếc tàu xuyên bao giông tố
Người gặp "những người cùng khổ"
Gặp cả Lênin, Nguyễn Trãi, Tiên Điền
Người trở về Pác Bó …
Mà chưa một lần về với Nhà Rồng nghe sóng vỗ
Đau đáu với miền Nam trong trái tim hồng…
Vẫn còn đây một câu hẹn ước…
Để người đi bông huệ ngát thơm hoài
Ta trở lại nơi này, Người đã xa rồi
Trong mêng mông nhân ái
Trời xanh trên cao và mênh mang sông nước Sài Gòn xanh tươi bờ bãi
Tìm dấu Người xưa…
hiển hiện một CON NGƯỜI
Bến nhà Rồng bến đợi chờ ai
Người đã về kia…
Từ địa đầu Tổ quốc
Và có một người ra bến nhà Rồng đứng đợi đêm đêm…
3- Người không có tình yêu?
Cái vĩ đại ở Người
Không phải chỉ là tình yêu dân nước
Một đời tranh đấu, hy sinh
Cái vĩ đại ở Người
Không phải bây giờ mới thêm sáng tỏ
Người rất người
Và bao cô gái
Đã thương nhớ Người?
Người từ chối ư?
Trái tim Người như bao người
Nồng nàn tình yêu tuổi trẻ
Nhưng với Người
Có một tình yêu sống còn hơn thế
Dân còn nô lệ
Người đã mang sứ mệnh cứu đời
Phải làm xong.
Công viện ngút trời…
Ngoảng lại tóc xanh đã bạc
Người nghĩ về ngày mai
Lại thương cảnh con người…
"Người không có tình yêu?"
Không !
Người là người có tình yêu như tất cả con người
Và còn hơn thế!
Dứơi vali lặng lẽ
Một tình yêu không nói thành lời…
Đêm Sài Gòn hè ấy
Ngọn gió lặng thinh
Dừa xanh tóc ai thơm hương đồng gió nội
Đợi Người về
Sau mỗi ca đêm…
Và một sáng mai Người đi mãi…
Mang theo một tình yêu
Một tình yêu Không nói thành lời…
Và có một người ra bến nhà Rồng đứng đợi đêm đêm…
4- Nhớ người mang tên một bông hoa
Từ Pari hoa lệ chỉ thấy Người mừng phát khóc
Khi đọc Lênin thấy đường cứu giống nòi
Từ sau bữa nấu ăn trên tàu
mồi hôi còn nhễ nhãi
Chỉ thấy Người miệt mài chữ Tây, chữ Bồ
Trong tù ngục lạnh Tĩnh Tây
Chỉ thấy Người mơ hình của nước, cờ hồng bay bay
Bên nhà Phủ Chủ tịch
Chỉ thấy Người nhắc nhớ miển Nam…
Chưa bao giờ thấy Người mơ đôi mắt ấy đen huyền
Mơ chiếc khăn tay nồng hương đôi lứa
Mơ chiếc lược xưa mướt mái tóc xanh
Mơ người mang tên hoa Huệ trắng…có trái tim như lửa
Chưa nghe thấy bao giờ!
Nhưng dưới đáy vali
Cùng Người đi bốn phương trời
Có chiếc khăn tay trắng muốt
Có chiếc lược ngà thầm ước
Và trên bàn kia hoa Huệ cứ thơm hoài
Nào hôm nay ta có thấy
Đằng sau bức tượng Người
Có hay không bóng dáng bông hoa ấy
Trong trái tim Người
Đâu ngăn của mối tình xưa
Chìm sâu như ngọc ngà đáy bể
Dươi đáy vali bình dị
Phút đi xa
Người thích nghe hát khúc dân ca
Khúc dân ca ba miền dìu dặt
"Người ơi người ở…"
Cờ hồng vẫn bay
Tóc trắng mây trời
Bông Huệ trên bàn thơm mãi không thôi…
Tiễn Người đi vĩnh hằng chung thủy
Bức tượng Người đơn sơ
Trái tim hình như vẫn đập
Một tình yêu Tổ quốc
Một tình yêu không - nói - thành - lời!
Ta mang Huệ
trắng đến bên Người…
Giọt sương
long lanh nước mắt mặt trời!
Hay nước mắt
của người đêm đêm ra bến nhà Rồng đứng
đợi?
5- Có người
con gái ấy?
Trong đội quân tóc dài
Dịu dàng như hàng liễu ấy
Bỗng trùng trùng ạt ào như thác đổ
Trước mũi súng quân thù
Có người con gái ấy?
Trong hàng hàng tù nhân Côn Đảo,
Những vằng trăng bị vùi dập xác xơ
Trong "hầm xay lúa", "chuồng cọp",
"chuồng bò",
Trước dùi cui, roi vọt quân thù
Trái tim vẫn hồng cờ Đảng
Có chăng cô gái ấy?
Những người em, người mẹ
Đêm đêm đào hầm, nuôi cán bộ
Địch xâm hầm, thiêu sống mẹ,
Mẹ vẫn không khai
Đâu là có gái ấy?
Những đêm dài Người nhớ miềm Nam
Trăm câu hỏi về nửa thân mình trong đó
Lửa tiếp lửa, máu hồng tiếp máu
Trái tim Người ôm trọn miền Nam
Có bóng người xưa bên bến Sài Gòn
Ai biết mất còn trong đạn lửa
Nhưng còn mãi đó
Trên đường dài tranh đấu hy sinh
Đi đòi lại trời xanh
Đi đòi lại đất hồng nước Việt
Đòi lại thống nhất hai miền
Nối lại tình yêu chia cắt
Đòi lại em thơ trong lành tiếng hát
Đòi lại chiều tím lứa đôi…
Có thể người con gái ấy
Tóc dừa xanh đã hóa mây trời
Trăm nỗi lo toan
Vẫn không quên một con người…
"Hẹn gặp lại Sài Gòn"
Trong thẳm sâu vô thức
Có thể?
6- Người đứng đợi ấy là ai?
Người ấy là ai
Ta không biết rõ
Và cũng chẳng hay
Người đi xa từ thuở nào?
Chỉ thấy trên bàn Người hoa Huệ cứ tươi
Hết rồi lại cắm
Có thể người ấy đi rồi
Mà Người không về được để cắm một bông hóa không lời
Mà cũng có thể
Người ấy còn đây
Trong số tiễn đưa Người
Thu ấy mưa trắng trời thương nhớ
Nước mắt ai?
Chỉ thấy Tháng Tư
Nắng xuân tràn khắp phố
Người và hoa chung một nụ cười
Bao người con gái
Tóc xanh lẫn giữa trắng bông
Ùa ra bến Nhà Rồng
Đón Người về
Bát ngát lời ca…
"Muôn vàn tình thương yêu…."
Bao đứa con về ôm mẹ khóc cười
Những chàng trai, cô gái
Ôm hôn nhau như chưa có thế bao giờ
Có những người về trong cờ hồng lặng lẽ
Trong ấy có Người?
Như có Ngươi trong ngày vui đại thắng
Bến nhà Rồng ai người đợi năm xưa?
Chắc thỏa lòng!
Mà hoàng hôn tạc dáng trong mưa
Người đi…
Người đợi…
Người về…
Ta đến nhà Rồng
Trong bóng Người che chở
Đôi lứa cầm tay nhau đi về phía mặt trời…
Bến nhà Rồng ai đứng đợi ai?
7- Người đi tìm người
Người đã về thế giới người hiền
Nơi có hang động nhũ đá nghìn hình kỳ ảo
Thưa chuyện cùng Cụ Trần Hưng Đạo
Tìm gặp Ức Trai, cảm vụ Lệ chi viện
Gặp Cụ Mác, Lênin bàn về thời thế…
Thanh thản lương tâm
nhưng tiếc không được sống lâu hơn nữa…
Ngừơi đi tìm các cháu bộ đội gái trai
- Ai lấy thân mình lấp lộ châu mai…
Mắt Người ướt lệ!
Người gặp lại mẹ và cha
Một đêm quay quần hương sen ngan ngát…
Người đi giữa Tháp Mừơi nghe câu vọng cổ
Và Người về đây
Bến nhà Rồng…
Cờ đỏ rợp trời thành phố
Môt xóm thợ bên kinh
Người xưa vẫn đợi
- Anh Thành!
Họ đi bên nhau
Hai mái đầu xanh
Bóng dừa ôm mát rượi…
Mặt trời lên tươi mới
Hương Huệ thầm thì…
Hai người
Cầm tay nhau
đi về phía mặt trời
Bóng xuân lồng lộng…
In xuống dòng sông
Chảy mãi…
- Đây là mơ hay là sự thật?
Không thấy ai trả lời
Bốn mắt nhìn nhau
Trời xanh…
Như chưa bao giờ xanh thế!
05/2002
(Ảnh sưu tầm từ internet)
ISSTH