Gặp em giữa thủ đô Praha
Đêm đông tuyết trắng in ngần
Praha lộng lẫy ánh đèn lung linh.
Anh đi trên phố một mình
Niềm vui chợt đến vô tình gặp em.
Chao ôi! Một đóa hoa sen
Hồng thơm ngào ngạt giữa miền Trung Âu.
Xa nhà năm tháng bấy lâu
Má đào vẫn thắm tươi màu quê hương.
“Nửa đêm thân gái dặm trường”1
Trái tim em vẫn yêu thương dạt dào.
Mặc cho gió tuyết lao xao
Ngoài thì rét buốt trong nào giá băng!
Em rằng với cả tấm lòng
Yêu quê hương vẫn ngóng trông đợi chờ.
Ở nơi hoa lệ mộng mơ
Quê nhà đồng nội vẫn tơ tưởng lòng.
Tuyết rơi cành lá rung rinh
Quê hương em vẫn chung tình từ lâu.
Hết ngày dài lại đêm thâu
Em đi em nhớ em sầu em vui.
Trải bao cay đắng ngọt bùi
Sống nơi đất khách làm nơi quê nhà.
Một đời bươn chải phong ba
Miếng cơm manh áo có là chi đâu.
Xa nhà xa nước đã lâu
Đêm khuya em hát những câu ân tình.
Lời thề em giữ đinh ninh
Quê hương nơi đó chúng mình yêu nhau.
Đường xa cách trở bấy nay
Tin mong nhạn vắng ngày ngày ngóng trông.
Em đi lạnh buốt phòng không
Vắng mùi thơm xả mà lòng nhớ thương.
Ở nơi nhộn nhịp thương trường
Em đâu có biết quê hương anh chờ.
Dầm dề điểm hạt mưa trơ
Mối tình xa cách vật vờ còn chăng!
Nào ngờ em vẫn thủy chung
Dù xa muôn dặm tình không nhạt nhòa.
Đôi ta đi giữa Praha
Vòng ôm khép lại chính là tình duyên.
Hợp tan tan hợp hàn huyên
Bể trầm luân với lời nguyền hiện sinh.
Giữa trời điện sáng lung linh
Từ nay em nhé chúng mình bên nhau!
Praha, Séc, đêm 5-12-1999
Đức Vượng
(Cử nhân ngữ văn)
------
- Thơ Nguyễn Du trong Truyện Kiều.
Lời Tác giả: Một ngày đầu tháng 12-1999, trong khi đang đi chơi ở Quảng trường Con Gà, thủ đô Praha, Séc, tôi bỗng gặp một người con gái từ Hà Nội sang Praha đã được chừng một năm. Tôi quen cô từ khi còn ở trong nước. Cô làm việc tại một cơ quan công quyền, vì đồng lương rẻ mạt, cô đành phải bỏ cơ quan sang đây để làm ăn sinh sống. Cô có khuôn mặt rất đẹp, nước da trắng ngần, hàm răng trắng đều, mồm trái tim, cao khoảng 1m58, chiều cao rất lý tưởng của người con gái vùng Đông Nam Á. Tôi rủ cô vào một hiệu cà phê gần đấy. Trong câu chuyện tâm tình, cô thổ lộ vẫn chưa lấy ai; đã có vài chàng trai ngỏ ý, nhưng cô đều từ chối với nhiều lý do khác nhau. Tôi khuyên cô nên lấy chồng, vì ở nơi đất khách quê người, một người con gái như cô sống độc thân rất bấp bênh, không an toàn. Cô rất mến tôi, nhưng vì tôi đã có gia đình riêng, nên chúng tôi quen biết nhau chỉ là tình bạn thân thiết. Sau khi hết nhiệm kỳ công tác, tôi về nước, còn cô vẫn ở lại đi buôn tại một vùng biên giới Séc - Đức. Từ đấy, chúng tôi không liên lạc được với nhau nữa. Trước sự kiện đáng ghi nhớ này, tôi làm bài thơ Gặp em giữa thủ đô Praha.