Cộng đồng
Kính tặng cộng đồng người Việt Nam tại Cộng hòa Séc và Cộng hòa Slôvakia
“Cộng đồng” hai tiếng thân yêu
Tình trong tổ ấm nghĩa ngoài dặm xa.
Cùng chung một nước non nhà
Càng xa càng sống thuận hòa ái êm.
Sang đây đâu chỉ vì tiền
Còn vì một mối nhân duyên với đời.
Nghĩa tình bao nả đầy vơi
Đem thân giữ lấy cho người trắng trong.
Đã là con cháu Tiên Rồng
Trên non dưới biển đều trong gia đình.
Biển gào sóng vỗ nguồn cơn
Chơi vơi những chiếc thuyền con dập dềnh.
Cánh buồm thuyền mỏng mông mênh
Nếu không lái giỏi thác ghềnh khó qua.
Người Nam nhưng ở phương xa
Dễ đâu hợp lại để mà lo chung.
Dù sao đã gọi “cộng đồng”
Ngọn đèn thắp sáng trong lòng chúng ta.
Ước gì như một rừng hoa
Tỏa hương ngào ngạt lan ra khắp trời.
Gặp nhau ở những nụ cười
Đi đâu cũng thấy người người yêu nhau.
Thề không như kính đổi màu
Một con sâu nhỏ làm rầu nồi canh.
Một cây gốc rễ liền cành
Sum suê hoa lá tươi xanh giữa trời.
Cây đem cắt khúc chặt rời
Cành khô lá héo thân phơi xác vàng.
Sự đời lắm chuyện ngổn ngang
Biết đem xếp lại thành hàng thì êm.
Hài hòa lợi ích cả bên
Ngọt ngào một chút sẽ nên mặn nồng.
Đẹp sao hai tiếng “cộng đồng”
Tuy riêng nhưng lại sống chung một nhà.
Tình yêu ta đến với ta
Từ trong đất Mẹ quê Cha chỉ đường.
Cùng nhau ta hát du dương
Dư âm đọng lại đêm trường nơi đây.
Mỗi người viên gạch ta xây
Mái nhà hạnh phúc bên này làm ăn.
Đời đâu cứ mãi phong trần
Qua cơn bĩ cực đến lần thái lai.
Xa quê nhưng chẳng ly hoài
Hôm nay đất khách ngày mai quê nhà.
Sống vui bởi những ước mơ
Đời vui bởi những vần thơ “cộng đồng”.
Cộng đồng dẫn đến đại đồng
Đồng tâm đồng ý đồng lòng đồng cam.
Praha, Séc, 9-6-2000
Đức Vượng
(Cử nhân ngữ văn)
------------------
Lời Tác giả: Có lần, tôi đi công tác đến một số địa phương nơi có cộng đồng Việt Nam làm ăn sinh sống, tôi thấy có hiện tượng một số người chia rẽ trong cộng đồng người Việt ở một số địa phương Séc. Những người này không hề có sự giúp đỡ nhau trong kinh doanh ở nơi đất khách quê người. Không ít người làm ăn theo kiểu “sống chết mặc bay, tiền thày bỏ túi”. Ngậm ngùi trước cảnh tượng đó, tôi làm bài thơ: Cộng đồng. Bài thơ kêu gọi tình đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau trong kinh doanh cộng đồng, “tắt lửa tối đèn có nhau” trong những ngày sống xa quê hương đất nước. Bài thơ được đăng trên tạp chí “Quê hương”. Tôi mang tạp chí ra phát cho một số người Việt Nam bán hàng tại các chợ ở thủ đô Praha, Brnô, Khép, Át,... Một số người đọc bài thơ này, viết thư cho tôi nói là bài thơ có tác dụng giáo dục cộng đồng. Tôi cũng chỉ mong được như thế.
“Cộng đồng” hai tiếng thân yêu
Tình trong tổ ấm nghĩa ngoài dặm xa.
Cùng chung một nước non nhà
Càng xa càng sống thuận hòa ái êm.
Sang đây đâu chỉ vì tiền
Còn vì một mối nhân duyên với đời.
Nghĩa tình bao nả đầy vơi
Đem thân giữ lấy cho người trắng trong.
Đã là con cháu Tiên Rồng
Trên non dưới biển đều trong gia đình.
Biển gào sóng vỗ nguồn cơn
Chơi vơi những chiếc thuyền con dập dềnh.
Cánh buồm thuyền mỏng mông mênh
Nếu không lái giỏi thác ghềnh khó qua.
Người Nam nhưng ở phương xa
Dễ đâu hợp lại để mà lo chung.
Dù sao đã gọi “cộng đồng”
Ngọn đèn thắp sáng trong lòng chúng ta.
Ước gì như một rừng hoa
Tỏa hương ngào ngạt lan ra khắp trời.
Gặp nhau ở những nụ cười
Đi đâu cũng thấy người người yêu nhau.
Thề không như kính đổi màu
Một con sâu nhỏ làm rầu nồi canh.
Một cây gốc rễ liền cành
Sum suê hoa lá tươi xanh giữa trời.
Cây đem cắt khúc chặt rời
Cành khô lá héo thân phơi xác vàng.
Sự đời lắm chuyện ngổn ngang
Biết đem xếp lại thành hàng thì êm.
Hài hòa lợi ích cả bên
Ngọt ngào một chút sẽ nên mặn nồng.
Đẹp sao hai tiếng “cộng đồng”
Tuy riêng nhưng lại sống chung một nhà.
Tình yêu ta đến với ta
Từ trong đất Mẹ quê Cha chỉ đường.
Cùng nhau ta hát du dương
Dư âm đọng lại đêm trường nơi đây.
Mỗi người viên gạch ta xây
Mái nhà hạnh phúc bên này làm ăn.
Đời đâu cứ mãi phong trần
Qua cơn bĩ cực đến lần thái lai.
Xa quê nhưng chẳng ly hoài
Hôm nay đất khách ngày mai quê nhà.
Sống vui bởi những ước mơ
Đời vui bởi những vần thơ “cộng đồng”.
Cộng đồng dẫn đến đại đồng
Đồng tâm đồng ý đồng lòng đồng cam.
Praha, Séc, 9-6-2000
Đức Vượng
(Cử nhân ngữ văn)
------------------
Lời Tác giả: Có lần, tôi đi công tác đến một số địa phương nơi có cộng đồng Việt Nam làm ăn sinh sống, tôi thấy có hiện tượng một số người chia rẽ trong cộng đồng người Việt ở một số địa phương Séc. Những người này không hề có sự giúp đỡ nhau trong kinh doanh ở nơi đất khách quê người. Không ít người làm ăn theo kiểu “sống chết mặc bay, tiền thày bỏ túi”. Ngậm ngùi trước cảnh tượng đó, tôi làm bài thơ: Cộng đồng. Bài thơ kêu gọi tình đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau trong kinh doanh cộng đồng, “tắt lửa tối đèn có nhau” trong những ngày sống xa quê hương đất nước. Bài thơ được đăng trên tạp chí “Quê hương”. Tôi mang tạp chí ra phát cho một số người Việt Nam bán hàng tại các chợ ở thủ đô Praha, Brnô, Khép, Át,... Một số người đọc bài thơ này, viết thư cho tôi nói là bài thơ có tác dụng giáo dục cộng đồng. Tôi cũng chỉ mong được như thế.