Đời người có 4 nỗi khổ lớn nhất, làm cách nào giải trừ phiền muộn?
Có câu: “Đời là bể khổ”, người ta sinh ra
đã phải chịu lắm nỗi bi thương. Nhưng rốt cuộc bi thương nào mới là lớn
nhất, đó là điều không ai dễ giải nói.
1. Nhìn không thấu chính mình
Người ta cứ tưởng bản thân mình hiểu
mình rõ nhất, thực ra là hoàn toàn trái lại. Nhìn thấu phần sâu thẳm
nhất của sinh mệnh cá nhân vốn là điều khó khăn nhất.
Trong những bão giông cuộc đời, có
nhiều điều khiến bạn không thể nhìn thấy hoàn cảnh của chính mình. Bạn
không nhìn thấy được bản thân đang lạc vào một vòng luẩn quẩn, không
thấy vết thương sau mỗi lần tranh đấu, không thấy nơi yên bình phía sau
sự phồn hoa, tấp nập.
Bạn cũng không thể nhìn thấy đường về
sau cả một kiếp nhân sinh mỏi mòn, mệt mỏi, không thấy được niềm vui
đằng sau những nỗi buồn, không thấy được tấm chân tình giữa biển người
xa lạ bao la.
Trên đời, không nhìn thấu được chính mình chính là nỗi khổ lớn nhất.
2. Cứ hoài luyến tiếc
Người ta rất dễ bị quá khứ đeo đuổi,
nhất là khi nhìn lại những ngày tươi đẹp từng có. Ta luyến tiếc kỷ niệm
dù kỷ niệm chỉ còn như sương khói, luyến tiếc những điều chưa thể làm dù
chẳng còn cơ hội. Ta luyến tiếc danh tiếng, những tiếng vỗ tay đắc
thắng dù nó chỉ là thứ hư vinh.
Sống trong luyến tiếc, cả đời sẽ không
yên. Ngày hôm qua chỉ là một cơn mưa, mưa mãi rồi cũng tạnh. Ngày hôm
qua cũng chỉ là cuốn phim, xem qua rồi cũng hết. Còn luyến lưu nghĩa là
còn một ngày day dứt.
Rất nhiều khi bạn phải chấp nhận rằng
có những thứ không thể vãn hồi, có những chuyện không thể thay đổi, có
những lời nói ra rồi không thể thu lại. Mãi luyến tiếc quá khứ chính là
phủ một lớp mây mù ảm đạm lên chính hiện tại và tương lai của bạn.
3. Không thể đứng dậy sau thất bại
Thất bại là chuyện thường trong đời
mỗi người. Ai dám nói mình chưa từng gục ngã? Những người thành đạt
nhất, trái lại chính là những người vấp ngã nhiều nhất.
Vấp ngã rồi nằm mãi ở nơi đó than thân
trách phận, bạn đang đợi ai đến dang tay cứu giúp đây? Cuộc đời là do
chính bạn quyết định, con đường là do chính bạn đi. Nếu không biết đứng
dậy thì cũng đừng hy vọng đi cho tốt quãng đời phía trước vốn đầy hứa
hẹn.
Tào Tháo, một nhà chính trị, quân sự
lỗi lạc, sống cách đây gần 2000 năm có một câu tâm đắc thế này:“Thắng
bại là chuyện thường tình của nhà binh”. Nói được câu đó ra là không hề
đơn giản.
Trong cuộc đời binh nghiệp của mình,
ông cũng từng bại trận rất nhiều, có lúc chỉ còn vài binh tốt, thất
thểu, khổ cực không sao kể xiết. Thế nhưng sau mỗi lần bại trận ông đều
vực dậy rất nhanh, hoàn toàn không day dứt, oán trách, chỉ nhìn về phía
trước, nỗ lực không ngừng, bù đắp cho thất bại bằng ý chí của bậc quân
tử không nản lòng.
Cuối cùng, thời Tam Quốc, thiên hạ
chia ba, Tào Tháo đã chiếm hai phần, hoàn thành bá nghiệp, cuối đời làm
đến vương công, vô cùng hiển hách. Bài học “Thắng không kiêu, bại không
nản” ấy chính là còn nguyên ý nghĩa suốt ngàn thu.
4. Không thể buông bỏ
Buông bỏ ở đây không phải về vật chất,
bạc tiền mà là cái tâm sầu não, phiền muộn. Nếu bạn không thể buông bỏ
được chúng, những loại nghi tâm ấy dần dần sẽ đầu độc tâm hồn bạn, khiến
bạn chẳng có ngày nào yên.
Buông bỏ cũng là cách mà Phật gia
giảng để con người có thể rũ sạch trần ai, trở về với bản tính thuần
hậu, lương thiện nhất của mình. Không thể buông xả cũng giống như người
lữ hành đi đường vạn dặm mà trên lưng vẫn cõng theo cả một tảng đá nặng.
Làm sao bạn có thể đi đến đích cuộc đời nếu cứ chấp nhất, đem những ràng buộc trói buộc bản thân đây?
***
Bất kỳ ai cũng có những nỗi buồn đau ẩn chứa, những nỗi thống khổ không thể nói nên lời. Chỉ cần bạn luôn nhớ rằng:
Khi lạnh hãy mặc thêm áo khoác.
Khi đói hãy mua cho mình một chiếc bánh.
Khi đau đớn hãy tự cho mình thêm một chút kiên cường.
Khi thất bại hãy nhìn về phía trước, quãng đường còn xa, gian khó còn nhiều và bạn không thể ngừng lại chỉ vì một lần vấp ngã.
Mấy ai đong đếm được đau khổ trên đời,
mấy ai biết được mình bị bao nhiêu thương tổn? Nếu nước mắt không đọng
lại trên gương mặt thì không ai biết được nó lạnh giá đến chừng nào. Nếu
cái đau đớn không nằm trên thân thể thì chẳng thể biết nó khó chịu ra
sao.
Hạnh phúc là sự gom góp từng chút,
từng chút những niềm vui bé nhỏ mỗi ngày. Đừng bao giờ làm tổn thương
người yêu mến bạn, cũng đừng khiến người bạn yêu mến chịu tổn thương.
Đời người tựa như một cánh cung, kéo quá cỡ sẽ mệt mỏi, còn kéo không đủ đà sẽ tụt lại phía sau.
Đời người cũng tựa như một căn phòng.
Người bi quan nhìn vào thì thấy bên trong tối om, người trầm lặng thì
thấy tĩnh mịch, người ưu sầu thì chỉ đứng bên ngoài chẳng bước vào, đứng
bên ngoài và muốn trải nghiệm cảm giác của gió tuyết, mưa rơi.